Bia Đỡ Đạn Phản Công – Mấy đời đuổi theo người
Bia Đỡ Đạn Phản Công – Mấy đời đuổi theo người 7, 8
Bia Đỡ Đạn Phản Công – Mấy đời đuổi theo người 7
Đến lúc đó nếu Hách Liên Tú có thể khống chế được quân đội, như vậy muốn đoạt lấy hoàng cung Đại Sở cũng không khó.
“Ngươi muốn ta xuất lực cho ngươi, vậy có từng nghĩ tới sẽ báo đáp ta như thế nào?” Hách Liên Tú phóng tới trước mặt Bách Hợp như một tia chớp, vươn tay vòng qua eo nàng, một tay kéo Bách Hợp vào lòng. Tuy nói Phương Bách Hợp đã sinh con, hiện tại cũng đã ba mươi, nhưng bản thân nàng có tướng mạo xinh đẹp, hơn nữa bảo dưỡng tốt, bây giờ nhìn vào cũng chỉ mới hơn hai mươi thôi, lại có thêm mị lực thành thục của thiếu phụ, lúc này lại còn có sự thong dong lạnh nhạt của chính bản thân Bách Hợp, đứng cùng với Hách Liên Tú ngược lại trông cũng không có vẻ lớn tuổi.
Đôi tay của hắn ta liền không an phận di chuyển từ eo của Bách Hợp mò tới lưng, cái áo choàng mỏng vốn đang khoác trên người Bách Hợp bỗng bị hắn ta giật ra ném xuống đất, cúi đầu xuống chôn mặt vào cổ Bách Hợp.
“Hách Liên Tú!” Sắc mặt Bách Hợp không khỏi biến đổi, không nhịn được cắn răng khẽ hét lên một tiếng, nàng nghiêng đầu mới tránh khỏi nụ hôn đang rơi xuống mặt nàng của Hách Liên Tú, Bách Hợp nhíu mày, một mặt lại ngã người ra sau, muốn tránh đi Hách Liên Tú, Hách Liên Tú lại thuận thế đè nàng lên thành bể, thành bể bằng cẩm thạch cấn lên eo của Bách Hợp khiến nàng đau nhức, nàng cố nén đau đớn, mặc kệ bàn tay Hách Liên Tú đang nhẹ nhàng vuốt ve trên người nàng, lạnh lùng nói: “Dùng giang sơn Đại Sở này để báo đáp ng, thế nào?”
Hách Liên Tú cười khẽ hai tiếng, ngẩng đầu lên, trong mắt của hắn ta vẫn còn mang theo dục vọng không thối lui, khuôn mặt tuấn mỹ ửng đỏ một mảnh, hiện ra vài phần vũ mị, hắn ta đặt Bách Hợp ở bên cạnh bồn tắm, vươn tay câu cằm chả nàng lên, giữ khoảng hai phút rồi nói: “Giang sơn Đại Sở? Ta cảm thấy còn không hấp dẫn bằng Hoàng hậu nương nương.”
Bách Hợp cắn răng, cố nén xúc động vươn tay hất tay hắn ta ra, nói một cách nghiêm túc: “Ta nói thật!”
Sắc mặt nàng nghiêm túc, trông không giống như đang nói đùa, Hách Liên Tú sửng sốt một chút, một hồi lâu sau liền nhíu mày, sắc mặt hiện lên một chút lãnh đạm: “Ngươi nói thật?”
Bách Hợp nhẹ gật đầu, nghiêng mặt qua để cằm của mình thoát khỏi bàn tay của hắn ta, nhưng cũng không dám giãy dụa, thực lực biểu hiện ra ngoài của Hách Liên Tú mạnh hơn trong suy nghĩ của nàng nhiều, chuyện nàng biết một chút võ công không thể bị vạch trần vào lúc này, nàng muốn giữ lại át chủ bài, tương đương với giữ lại cho mình thêm một thứ bảo vệ tính mạng, khi mọi việc chưa được xác định, ai nàng cũng không tin, kể cả Hách Liên Tú đang hợp tác cùng.
“Hoa Ích Đô cũng không thích hợp làm Hoàng đế, ta chỉ muốn ngươi giữ lại cho nó một mạng, sau khi mọi chuyện hoàn thành liền đưa mẹ con ta ra khỏi kinh thành, cũng cam đoan không truy cứu nữa, thiên hạ Đại Sở này, ta nguyện ý giúp ngươi có được nó, xem như đền bù tội lỗi của Hoa Nguyên Ân đã gây ra cho ngươi. Ngươi cảm thấy thế nào?”
Hách Liên Tú nghe nói như thế, liền không lên tiếng, trong lòng Bách Hợp thầm mắng một tiếng giảo hoạt, đành phải nói tiếp: “Ta có Phương gia để dựa vào, cha ta làm Thừa tướng nhiều năm, trong triều có rất nhiều nhân mạch và uy vọng, nếu có Phương gia chúng ta giúp ngươi, chính ngươi lại có binh quyền trong tay, kể từ đó liền hỗ trợ lẫn nhau, lo gì đại sự không thành?”
Nói đến đây, Bách Hợp dừng một chút: “Hoa Nguyên Ân đoạt thê tử của ngươi, chính là dựa vào cái gì, có lẽ trong lòng ngươi rất rõ ràng, nếu ngươi đoạt lấy giang sơn của hắn ta, lo gì không cướp Hoa Tri Ý về được?”
“Cướp về? Cướp về làm gì? Một quả trứng gà nguyên vẹn không hư hỏng gì ngươi muốn ăn, nhưng đã hư rồi thì ngươi có còn muốn ăn không?” Cả người Hách Liên Tú đột nhiên tỏa ra âm hàn, thu bàn tay về, từ từ siết chặt thành quyền: “Ngươi có tin kiếp trước kiếp này không?” Hách Liên Tú bỗng nhiên khẽ cười, trong tươi cười mang theo vài phần mỏi mệt, nếu nói lúc trước trong khi hắn ta cười nói với Bách Hợp còn mang theo một lớp mặt nạ, thì lúc này trong nụ cười của hắn ta liền để lộ ra vài phần chân thật: “Từ nhỏ ta luôn mơ thấy cùng một giấc mơ, trong mơ một nữ nhân uống hạc đỉnh hồng, chết ở trước mặt ta, mỗi một ngày đều mơ thấy cùng một giấc mơ, thẳng đến năm mười tuổi.”
Hách Liên Tú cười cúi đầu nhìn Bách Hợp, vươn tay vào trong bồn tắm, đùa nghịch nước ấm ở bên trong, khiến cho những cánh hoa đang trôi trên mặt nước cũng chuyển động theo: “Thẳng đến sau năm mười tuổi, liền dần dần mơ thấy nhiều hơn, ta nhìn thấy cuộc sống kiếp trước của ta.”
“Ngươi có tin ở kiếp trước Hoa Tri Ý là người yêu của ta không?” Hách Liên Tú nhẹ giọng hỏi, trong mắt ánh sáng lạnh lập loè: “Nếu như ta có kiếp trước, như vậy nàng ta liền chính là người yêu kiếp trước của ta, ta tìm nàng ta gần mười năm, ta đã cho rằng ta đã tìm được, kết quả lại phát hiện vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, cái gọi là tình cảm giữa chúng ta, chỉ là ta một bên tình nguyện mà thôi. Thế nhưng tình cảm của ta, cũng không phải có thể dùng giang sơn quyền thế để mua.”
Nam nhân dựa vào thành bể đang vươn tay đùa nghịch nước ấm kia, thần sắc chăm chú như một đứa bé còn chưa lớn lên, trong mắt mang theo trào phúng ẩn hiện, lại không hiểu sao khiến cho người ta có chút đồng tình.
“Ta tin, nhưng kiếp trước kiếp này, lại liên quan gì đến giang sơn Đại Sở mà chúng ta đang nói?” Tuy trong lòng Bách Hợp đồng tình với nam nhân đáng thương này, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.
“Không liên quan gì, chỉ là đột nhiên muốn tìm người nói ra mà thôi.” Vẻ mặt Hách Liên Tú vô tội, trên mặt hắn ta lúc này cũng không còn tìm được sự thất lạc và ưu sầu lúc nãy nữa, mà ngược lại là mang theo một loại tùy hứng, Bách Hợp ngẩn người, hận đến muốn cắn răng, khóe miệng Hách Liên Tú lại không nhịn được cong lên: “Nhưng nếu Hoàng hậu nương nương nguyện ý dùng thứ gì khác để trao đổi với ta, cũng không phải không thể được, ngươi cũng biết, ta chính là một người trọng tình nghĩa.” Ánh mắt mang đầy hàm ý của hắn ta tuần tra từ ngực xuống dưới bụng rồi đến giữa hai chân của Bách Hợp một lượt, thẳng đến khi thấy sắc mặt Bách Hợp xanh trắng giao thoa, mới cười cười rút tay ra khỏi nước: “Giang sơn Đại Sở, ta muốn, đây là họ Hoa thiếu nợ ta, nhưng lại không phải thứ ta muốn, mà chỉ bởi vì đây là thứ ta nên có được mà thôi, nương nương cũng không thể lấy cái này để trao đổi với ta, nếu muốn mạng sống, còn phải nghĩ cách khác.” Hắn ta nói xong, trong ánh mắt đang mở to của Bách Hợp, liền xông lại ôm lấy Bách Hợp, vươn ta vỗ vỗ lên lưng nàng, sau đó mới nhảy ra ngoài qua cửa sổ đang mở trong phòng tắm, lúc đi còn săn sóc đóng cửa sổ lại nữa.
Nhưng chỉ vì một câu trong lúc vô tình của hắn ta thôi, lại làm cho Bách Hợp phập phồng lo sợ, mơ thấy loạn thất bát tao cả đêm.
Ngày kế, tin tức Hoa Nguyên Ân phát giận với nhiều đại thần phạm lỗi trên triều đình, ngay cả trong hậu cung cũng đều truyền khắp.
“Nương nương, mọi người trong cung đều đến thỉnh an nương nương.” Đại cung nhân vừa hầu hạ Bách Hợp rời giường, vừa nhỏ giọng nói vào bên tai nàng: “Ngoại trừ Đức phi không tới, thì hầu như toàn bộ đều tới đông đủ.”
Bởi vì trong hậu cung Phương Bách Hợp không được sủng, cho nên nếu không phải mùng một, mười lăm, hay ngày lễ ngày tết, thì trong ngày thường cung Hoàng hậu này vô cùng vắng vẻ, căn bản không có ai tới thỉnh an. Hôm nay không phải mùng một, cũng không phải mười lăm, lại càng không ngày lễ tết nào, vậy mà đám người này lại tới đông đủ, có thể thấy nhất định là có chuyện gì đã xảy ra.
Đức phi không đến, hôm đó sau khi nàng ta nhìn thấy Hoa Tri Ý, liền phun ra một ngụm máu, cả người đều suýt nữa không còn mạng, trong thời gian này vẫn luôn phải dựa vào vào nhân sâm linh chi để giữ lại một hơi, hơn nữa gần đây chính Bách Hợp cũng bận rộn nên chỉ phái người đi an ủi nàng ta vài câu, nghe báo lại là tình huống của nàng ta cực kỳ tệ, nhưng cũng không hỏi kỹ.
Lúc này một đáng phi tần đang ngồi trong cung, bảy mồm tám lưỡi thảo luận ồn ào chuyện đã xảy ra hôm nay, gần đây Hoàng đế đều luôn qua đêm trong cung của người được xưng là Hoàng quý phi kia, giờ người nào mà không biết vị Hoàng quý phi kia là ai chứ, cha con loạn luân khiến cho trong lòng mọi người cảm thấy vô liêm sỉ, dẫn đến rất nhiều tâm tư mà trước kia mọi người không dám sinh ra lúc này đều sinh ra toàn bộ, không chỉ tiền triều loạn thành một bầy, mà ngay cả trong hậu cung cũng loạn thành một đoàn.
Hoa Nguyên Ân gây ầm ĩ khiến lòng người trong cung hoảng sợ, ở sau lưng tất cả lời khó nghe gì mọi người cũng đều nói, chỉ là vẫn duy trì thái bình ở mặt ngoài, không ai dám chọc thủng lớp cửa sổ đó mà thôi.
“Nương nương có biết không, sáng nay, Hoàng thượng tìm cớ quát mắng Hách Liên tướng quân một trận.” Thời tiết của Đại Sở này đang sắp thay đổi, tất cả mọi người đều cảm giác được, dù là một đám nữ nhân tuy ngày thường mặc kệ chuyện triều đình, nhưng đến lúc cần phải luận âm mưu quỷ kế và sự nhạy cảm, thì cũng không thấy thua người ở bên ngoài, chỉ từ một việc nhỏ này mà các nàng đã liền lấy ra được rất nhiều tin tức, lúc này thay vì nói là các nàng đến thỉnh an Bách Hợp, thì chẳng bằng nên nói là các nàng đến tìm Bách Hợp thương nghị, chuẩn bị hợp tác.
Bách Hợp lắc đầu, nàng còn thật không biết chuyện này, ngày hôm qua bị Hách Liên Tú làm hoảng sợ, cả đêm đều không thể ngủ ngon, lúc này vừa dậy lại không kịp trang điểm, nên sắc mặt Bách Hợp trông hơi tái, ẩn ẩn hiện ra vài phần sắc thái ốm yếu.
“Gần đây Hoàng thượng thay đổi thật lớn, lại sủng hạnh tiểu yêu tinh kia, ngay cả Đức phi cũng đều bị tức giận đến không nhẹ, nếu cứ thế mãi, trong cung này làm gì còn chỗ yên ổn cho các tỷ muội sống đây?” Trang phi sinh ra Nhị hoàng tử lo lắng thốt ra lời này. Trên mặt của tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng hiện lên vài phần hung ác, sau khi Hoa Tri Ý được sủng ái liền độc chiếm thịnh sủng, ngay cả mẹ ruột của mình cũng bị tức giận đến hộc máu, nếu cứ để nàng ta được sủng như vậy, những người khác còn có quả ngon để ăn sao? Hơn nữa Hoàng đế rõ ràng không phải loại người lương thiện, từ việc hắn ta vì một tiếng hô của Hoa Tri Ý liền không phần tốt xấu đánh Bách Hợp vào hôm đó là có thể nhìn ra được, người này tâm ngoan thủ lạt vì Hoa Tri Ý mà không cho vợ cả thể diện, vậy nữ nhân còn lại trong lòng hắn ta còn không phải muốn giết cứ giết?
“Ai, Trang phi muội muội cũng đừng nhắc đến chuyện này nữa, nếu để Hoàng thượng nghe thấy, còn không phải là tội lớn mất đầu sao?” Bách Hợp giả bộ sợ hãi, vội vàng ngăn lại lời than thở của Trang phi. Lời này vừa thốt ra, Trang phi lập tức trầm mặc.
“Mặc dù cha của thần thiếp và Phương thừa tướng vốn có chút mâu thuẫn, nhưng tóm lại đều là quan đồng liêu, vẫn muốn nhận lỗi với Phương đại nhân, nhưng cũng sợ cơn giận của Phương lão đại nhân không tiêu, cũng cầu nương nương hoà giải giúp cho.” Lời nói của Trang phi chuyển hướng, liền nhắc đến một chuyện khác, nàng ta và Bách Hợp cùng nhìn thoáng qua lẫn nhau, hai người đều lộ ra nụ cười ngầm hiểu lẫn nhau, trong lòng cũng hiểu rõ lời này của Trang phi có ý gì.
Xem như Bách Hợp vốn có ý định như vậy, nhưng cũng sẽ không đáp ứng Trang phi vào lúc này. Trước tiên không nói đến chính Trang phi cũng có con trai, mà lời đề nghị này chắc chắn không có khả năng thật sự vĩ đại như nàng ta đã nói, càng quan trọng hơn là, Bách Hợp biết rõ Hoa trong tay Nguyên Ân có một đội ngũ ám vệ có võ công cao cường, lạc đà gầy đằng nào cũng lớn hơn ngựa, cho dù Hoa Nguyên Ân đã mất đi lòng dân, nhưng cũng không có khả năng liền bị rơi đài trong phút chốc được, hắn ta chấp chính hai mươi năm, vẫn có uy lực còn sót lại, Hoa Nguyên Ân cuối cùng nhất định sẽ rơi đài, nhưng tuyệt không có khả năng vào lúc này, lúc này nhảy ra, chỉ là làm chim đầu đàn mà thôi, Bách Hợp không thể nào làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, nhất là lúc này rõ ràng Hoa Nguyên Ân đã ra tay, Bách Hợp lại càng muốn ẩn nấp thật kỹ ở một nơi bí mật gần đó chậm rãi mưu đồ hơn.
Mấy đời theo đuổi người (8)
Bách Hợp không đoán sai, Hoa Nguyên Ân đang chờ mọi người ra tay, hiện nay chúng phi trong hậu cung kết thành một đoàn, hắn ta liền công khai huyết tẩy cung đình. Đầu tiên là do Trang phi mở màn, Nhị hoàng tử đùa giỡn nữ nhân bị ám sát, khiến cho nửa chết nửa sống, kế tiếp Trang phi lại trúng độc, đi đời nhà ma. Trong hậu cung, người người đều cảm thấy bất an, nhất là khi nghe nói Quý tần nào đó có mang cốt nhục của Hoa Nguyên Ân bị hắn ta đạp một cước, thai nhi đã lớn bảy tháng liền bị sảy ngay tại chỗ, cuối cùng mẹ con cùng mất, mọi người trong hậu cung lại càng như ve sầu mùa đông, trong chớp mắt tất cả đều trở nên an phận.
Hoa Nguyên Ân kích thích mấy đứa con trai nội đấu, mượn cớ liền phán bọn họ lưu đày, giam lỏng, hơn nữa lại càng là giết hai đứa con trai để giết gà dọa khỉ, rất nhanh chèn ép các hoàng tử sắp bị triều thần phía dưới kích thích đến tâm ngứa khó nhịn tới mấy lần. Một loạt biện pháp huyết tinh trấn áp những người tỏ ra phản đối, hắn ta thấy vậy liền cảm thấy vô cùng thoả mãn, lại không biết mình đã khiến đám đông dồn nén oán hận vào trong lòng.
Trong hậu cung, trong lúc mỗi người đều hận không thể cụp đuôi làm người, thì Bách Hợp lại bắt đầu sai người tích trữ một số lượng lớn thuốc bổ thân cũng có lợi cho mang thai. Nhưng ngay tại lúc mỗi người đều cười nhạo Bách Hợp, cho rằng lúc này nàng còn muốn sinh con cho Hoa Nguyên Ân, thì Bách Hợp lại sai người cầm hơn phân nửa những thứ đã chuẩn bị đưa đến chỗ Hoa Tri Ý!
Lúc tin tức truyền tới, tất cả mọi người không khỏi thầm mắng Bách Hợp gian trá, biết lấy lòng tân phi, nhất là trong lúc Hoàng thượng đối xử lạnh như băng tàn khốc vô tình với tất cả mọi người trong hậu cung, lại cho vị Hoàng hậu Bách Hợp này nhiều thể diện hơn trước kia mấy phần.
“Sai người thu mua thật nhiều dược liệu, rồi mang toàn bộ đến chỗ Hoàng quý phi.” Gần đây Bách Hợp nói nhiều nhất, chính là câu này. Ngay từ đầu tất cả mọi người đều cho rằng nàng đã điên rồi, ngay cả Hoa Nguyên Ân cũng cho rằng Bách Hợp bị điên nặng, ban đầu còn tưởng rằng nàng muốn ám hại tâm can bảo bối của hắn ta, nhưng sau khi Hoa Nguyên Ân phái người điều tra, thì lại xác định Bách Hợp căn bản không có ý định như vậy. Thậm chí hắn ta còn phái ám vệ đột nhập vào cung của Bách Hợp, thì được biết những dược liệu này Bách Hợp đều tình nguyện giao toàn bộ cho người của hắn ta đi mua, chính mình ra bạc cũng không chạm vào một lần. Điều này khiến cho Hoa Nguyên Ân yên tâm với Bách Hợp hơn trong thời gian qua, ngồi yên nhìn nàng đòi tiền Phương gia, mua thật nhiều dược liệu trân quý đưa vào trong cung Hoa Tri Ý.
Chuyện này có lợi cho tâm can bảo bối của hắn ta, hơn nữa còn không phải tiêu bạc của hắn ta, ban đầu Hoa Nguyên Ân còn chú ý vài phần, nhưng sau này tin tưởng Bách Hợp căn bản sẽ không hại Hoa Tri Ý, vì thế vốn định sớm ngày diệt trừ Bách Hợp nhường đường cho bảo bối của hắn ta, lúc này thấy Bách Hợp thức thời như thế, hơn nữa gần đây trong triều còn cần Phương thừa tướng và Hoàng hậu ngăn cản danh tiếng thay Hoa Tri Ý, cho nên Hoa Nguyên Ân đang tính kế cho Bách Hợp chết, lúc này ngược lại liền thay đổi chủ ý. Long tâm hắn ta cực kỳ vui mừng, vì vậy chủ động lấy một ít quyền lợi hậu cung đang nắm giữ trong tay, dần dần bỏ vào trong tay Bách Hợp.
Đang khi Bách Hợp đang lo trong tay mình không có quyền lợi, thì Hoa Nguyên Ân lại chủ động đưa thứ mình cần đến tay mình, trong lòng Bách Hợp mừng thầm, mượn cơ hội lúc hỏi Phương gia lấy dược liệu đòi tiền, liền kêu Phương gia tìm những người có võ công xuất chúng, ngụy trang thành cung nhân đưa vào trong cung. Trước kia có lẽ nàng không làm sắp xếp được những người này vào cung, nhưng hiện tại chính Hoa Nguyên Ân đưa cho nàng quyền lợi như vậy, đương nhiên nàng phải lợi dụng điểm quyền lợi này một ít.
Chớp mắt một cái, thời gian nửa năm liền cứ lặng lẽ trôi qua như vậy, trong khi người người trên dưới Đại Sở triều đều cảm thấy bất an, thì vào lúc nửa đêm canh ba trong cung của Bách Hợp lại có một vị khách không mời mà đến.
Nửa năm qua bởi vì Hách Liên Tú an phận thủ thường, nên dù cho Hoa Nguyên Ân có muốn xuống tay với hắn ta cũng không tìm được cơ hội, nhưng lén lút ám sát lại không ít, có điều lần nào cũng đều bị Hách Liên Tú tránh thoát được, lúc này hắn ta âm thầm nhảy vào tẩm cung của Bách Hợp, xoay người lên giường kéo chăn phủ lên hai người, ôm lấy Bách Hợp rồi nhỏ giọng cười: “Hoa Tri Ý đã mang thai bảy tháng, sắp sinh.”
Hắn ta thường xuyên âm thầm chạy vào cung truyền tin với mình, nên thấy hành động này của hắn ta, Bách Hợp đã không còn đề phòng như ngay từ đầu nữa, có điều nghe được câu nói phát ra từ trong miệng Hách Liên vẫn không khỏi lắp bắp kinh hãi, nhưng giây tiếp theo lại cười khẽ: “Sắp sinh? Hắn ta ngược lại giấu thật kín.”
Chắc là Hoa Nguyên Ân cũng sợ có người tổn thương cốt nhục mà tâm can bảo bối của hắn ta sinh, nên mới phái người bảo vệ Hoa Tri Ý cực kỳ chặt chẽ, lúc này Hoa Tri Ý đã mang thai bảy tháng, vậy mà trong hậu cung không có một chút tin tức nào truyền tới, có thể thấy được bản lãnh giữ bí mật của Hoa Nguyên Ân rất tốt.
“Còn không phải tác dụng tốt của dược liệu do ngươi đưa, có điều Phương gia đã vì kế hoạch của ngươi mà lấy gần như hết hơn phân nửa gia tài, tuy nói lợi dụng phương pháp như vậy có thể cho các ngươi thường gặp mặt thương nghị, nhưng ngươi dựa vào cái gì cảm thấy để Hoa Tri Ý sinh con sẽ là một đả kích thật lớn với thanh danh của Hoa Nguyên Ân?” Hách Liên Tú hỏi xong, sắc mặt cũng từ từ trở nên nghiêm túc: “Nửa năm nay, ta đã khống chế được hơn phân nửa thế lực trong quân, chỉ cần danh chính ngôn thuận là chúng ta có thể hoàn thành đại sự sớm, vì cái gì còn phải đợi Hoa Tri Ý sinh hạ con của Hoa Nguyên Ân?” Nói cho cùng, tuy nữ nhân kia hắn đã không thèm, nhưng đến cùng lúc trước hắn cũng đã từng vì nữ nhân này mà theo đuổi suốt hai đời, vừa nghĩ tới thứ vốn nên thuộc về mình lại bị một người khác đoạt mất, trong lòng Hách Liên Tú vẫn hận không thể nghiền xương Hoa Nguyên Ân thành tro.
“Ngươi chỉ cần chờ, kiên nhẫn chờ, chỉ tối đa có mấy tháng thôi, đến lúc đó chính là lúc đại sự của ngươi thành công.” Bách Hợp nhẹ nhàng nở nụ cười, giao phối cận thân, dù có thể mang thai, thì có thể sinh ra đứa bé tốt cỡ nào? Hơn nữa Hoa Nguyên Ân đã trúng cổ độc của nàng hơn một năm, bản thân cũng không phải là thể chất đặc biệt gì, Bách Hợp dám đánh cược đứa bé mà bọn chúng sinh ra này tuyệt đối sẽ có vấn đề. Ý định ban đầu của nàng là để cho Hoa Tri Ý sinh thật nhiều, sinh ra một đống con có vấn đề, không sợ Hoa Tri Ý không biết đây là một loại báo ứng, cổ nhân cũng không hiểu cái gì là họ hàng gần lấy nhau dễ sinh ra con bị dị dạng, bọn họ chỉ sẽ cho rằng đây là báo ứng, đây là trời cao trừng phạt, mà nàng cần phải làm là lợi dụng loại tâm lý này, khiến cho trong lòng Hoa Tri Ý và Hoa Nguyên Ân sinh ra ngăn cách.
Nhưng mà đám người Hách Liên Tú lại không chờ được, Phương gia cũng không chờ được, gần đây thủ đoạn của Hoa Nguyên Ân càng trở nên hung tàn, hắn là hắn ta đã bắt đầu cảm thấy mình lực bất tòng tâm, trùng độc đã ở trong thân thể hắn ta hơn nửa năm, dù cho nội lực của hắn ta có thâm sâu đi nữa, thì chắc cũng đã bị hút sạch sẽ rồi, Hoa Nguyên Ân đã sắp bốn mươi, lúc này đã không có võ công, chỉ là một con hổ đã bị nhổ sạch răng mà thôi, không đủ gây sợ hãi.
Làm nhiệm vụ nhiều lần làm cho tính nhẫn nại của nàng đặc biệt cao, cũng không quá sốt ruột, Bách Hợp thích phương pháp thắng lợi vững chắc, nhưng rõ ràng suy nghĩ của những người khác không quá giống nàng, bởi vậy cũng chỉ có thể mạo hiểm một lần thôi.
“Được, ta chờ.” Hách Liên Tú nghe được lời này của Bách Hợp, cũng không hỏi vì sao nàng lại chắc chắn đứa bé mà Hoa Tri Ý sinh nhất định có vấn đề, chỉ là bên khóe miệng lộ ra tươi cười, nhìn Bách Hợp một cái, sau đó xốc chăn lên đứng xuống đất, thân ảnh lại biến mất khỏi tẩm cung.
Không cần chờ đến ba tháng, chỉ nửa tháng sau, Hoa Tri Ý liền phát động, Hoa Nguyên Ân gióng trống khua chiêng mời y nữ và bà đỡ cho nàng ta, vì vậy giấy liền không thể gói được lửa, đường nhiên mọi người trong hậu cung cũng biết chuyện này, hơn nữa như Bách Hợp đã dự kiến, Hoa Tri Ý đau suốt cả đêm, lúc gần rạng sáng liền sinh ra một đứa bé có ba cánh tay.
Truyền thuyết về yêu quái lập tức truyền khắp hậu cung!
Lúc Hoa Nguyên Ân nhìn thấy đứa bé, trong lòng vốn tràn đầy vui sướng khi làm cha liền như bị giội cả một chậu nước lạnh vào đầu, lúc này hắn ta liền hạ lệnh xử tử đứa bé sơ sinh này, chỉ là cái đinh bị Hách Liên Tú chôn trong cung lại trộm thi thể của đứa bé sơ sinh này ra ngoài. Hừng đông vừa ló dạng, bên ngoài tường cung của Đại Sở quốc, trong một cái giỏ bằng trúc đặt sát tường có một đứa bé sơ sinh có tới ba cánh tay, cả người tím ngắt, đã không còn thở, khiến cho dân chúng Đại Sở quốc vây xem.
“Hôm nay trời giáng điềm báo, trong hoàng cung Đại Sở quốc có yêu nghiệt hiện thế, đương kim Hoàng đế Hoa Nguyên Ân bất nhân bất hiếu bất nghĩa, hung ác tàn bạo…” Hách Liên Tú mặc khôi giáp dẫn đại quân chắn ở trước cửa cung, liệt kê rõ ràng mười tội ác của Hoa Nguyên Ân.
Dân chúng phẫn nộ, người người đều mắng hôn quân không được chết tử tế.
Trong hoàng cung người người cũng cảm thấy bất an, lúc này hai mắt Hoa Nguyên Ân đỏ bừng, đám thị vệ trong cung vẫn luôn không được hắn ta để vào mắt, xem tính mạng hèn hạ như con sâu con kiến trước đây, giờ người người đều như biến thành một người khác vậy, hắn ta triệu tập thế nào cũng không được.
“Đi gọi Hoàng hậu! Nàng ta quản lý hậu cung kiểu gì vậy, hôm nay kẻ nào cũng đáng chết!” Gần đây tính tình Hoa Nguyên Ân cực kỳ táo bạo, Hoa Tri Ý nằm trong phòng sau khi biết được hắn ta đã giết chết cốt nhục ruột thịt của hai người, liền khóc đến ngất xỉu, đến giờ còn chưa tỉnh lại, mọi chuyện không suôn sẻ càng khiến cho Hoa Nguyên Ân nổi trận lôi đình.
Ngoài cung, Hách Liên Tú chỉ huy đại quân bức vua thoái vị, đánh danh nghĩa ‘Cần Vương’ lại càng khiến cho Hoa Nguyên Ân luôn kiêu ngạo giận dữ dị thường.
“Đang yên đang lành Hoàng thượng tức giận cái gì?” Lúc biết Hách Liên Tú đã dẫn người bắt đầu xông vào cửa cung, Bách Hợp tất nhiên biết thời cơ đã chín muồi, khi Hoa Nguyên Ân phái người triệu nàng tới, nàng không chút hoang mang thay quần áo rồi mới dẫn một đám người chậm rãi đi tới. Trên mặt của phi tần hậu cung lúc này đều mang theo nụ cười mừng rỡ, trong vòng nửa năm này Hoa Nguyên Ân đối xử với mọi người không phải đánh thì chính là giết, từ lâu đã mất đi lòng người, hôm nay biết được Hách Liên Tú muốn tạo phản, rất nhiều người không chỉ không sợ, mà ngược lại người người đều vô cùng vui mừng, nghĩ báo ứng của Hoa Nguyên Ân rốt cuộc đã đến.
“Ngươi nói, ngươi đang quản lý hậu cung kiểu gì?” Ngay tại lúc nhìn thấy Bách Hợp, Hoa Nguyên Ân đã quên mất trước kia chính mình đã cảm thấy thỏa mãn khi nàng tự móc tiền túi ra đưa dược liệu, liền vươn tay lại muốn đánh Bách Hợp một bạt tai nữa.
Chỉ là lúc này không còn giống ngày xưa, ngày xưa trên người hắn ta có võ công, Bách Hợp lại cố ý để hắn ta đánh trúng, nên tất nhiên vừa đánh liền trúng; nhưng hôm nay nội lực của hắn ta đã mất hết, trong thân thể không lấy ra nổi một tia khí lực, dù cho trong chuyện phòng the có muốn gì được nấy như trước kia thì cũng đều cảm thấy hơi có chút cố hết sức, chứ đừng nói đến hiện tại còn muốn ra tay vận khí đánh người, hắn ta vừa đánh một cái tát đến, Bách Hợp liền vô ý thức lui về sau hai bước, tránh được cái tát mà hắn ta đang đánh tới.
“Ngươi dám trốn?” Hoa Nguyên Ân có chút không dám tin nhìn Bách Hợp, lúc phục hồi tinh thần lại thì lại càng tức giận phi thường, liền lạnh lùng thét lên: “To gan!”
***
Bạn đang đọc truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công – Mấy đời đuổi theo người của hệ thống đọc truyện online. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Nguồn truyện:
Truyện 24